Saturday, 20/04/2024 - 00:14|
CHÀO MỪNG ĐẾN VỚI WEBSITE TRƯỜNG TH PHÚ CƯỜNG, HUYỆN BA VÌ, THÀNH PHỐ HÀ NỘI

Nghề giáo nghề mà tôi đã chọn

  

   Đôi dòng cảm nhận nghề cô giáo mà mình đã chọn

            Nhân dân tôn vinh, yêu mến gọi người thầy là Người giáo viên nhân dân, Người Kĩ sư tâm hồn. Bởi với người thầy giáo, dạy học không chỉ là dạy chữ mà còn dạy cho học trò đạo lí làm người. Địa vị, vai trò của người thầy luôn được người đời tôn quý, đạo thầy trò luôn được giữ gìn, khắc ghi.

            Tôi đã chọn nghề này thì suốt cuộc đời sẽ không bao giờ hối tiếc. Đó là ước mơ, khát vọng của tôi từ bé hay nói một cách khác là cơ duyên chăng? Mà thôi đó chính là số phận! Tôi thích vậy! Tôi thích mình mặc chiếc áo dài đứng trên bục giảng, tôi thích tiếng cọ xát của phấn khi chạm vào bảng, tôi thích tiếng trống tùng tùng của trường học và tôi thích ánh mắt của học trò, tiếng ồn ào huyên náo mỗi giờ ra chơi. Bạn bè tôi hay nói dạy cho người khác hiểu là điều rất khó, làm cô giáo không sướng đâu. Lại có người nói dân sư phạm sướng thật, chỉ mỗi việc lên lớp rồi về nhà, hè lại còn được nghỉ ngơi thoải mái. Họ nói đúng, mỗi ngành đều có cái vui và cái khó riêng,  quan trọng là tình yêu của mình có đủ lớn để ở lại với nghề và hi sinh vì nó hay không ? Tôi không chắc mình có đủ tâm huyết để thực hiện tốt vai trò của mình nhưng tôi chắc rằng một khi còn tình yêu là tôi vẫn còn cố gắng. Cho nên hiện tại tôi rất kiên trì, bởi tôi đang là một cô giáo mới

 

           Bạn có bỡ ngỡ hay lạ lẫm chăng ? Có chứ, có nhiều ấy đằng khác. Là giáo viên mới khó tránh khỏi cảm giác lo sợ, lo sợ trong từng bước đi từng cử chỉ, lời nói. Cô giáo mới sẽ đứng trên bụt giảng với bao ánh mắt đổ dồn của học sinh về phía mình. Cô giáo sẽ không còn ngồi “ gật gù” trên ghế như thời học sinh, mặt cuối xuống bàn, cười toe toét. Cô phải nghiêm trang, đứng đắn, bởi vì cô là giáo viên. Cô cũng có nỗi lo của riêng mình. Lo vì lúc này mình không còn là người nhận mà là người truyền đạt kiến thức. Sợ nhất cái cảm giác khi tiết học kết thúc và chỉ nhận được cái lắc đầu, không hiểu từ học sinh. Không khỏi bồn chồn, hồi hộp khi các em gần đến ngày thi. Và có những khoảnh khắc lặng im khi tiết dạy của mình chưa đạt chất lượng. Còn nhiều nỗi niềm khác mà chỉ có những người làm sư phạm mới cảm nhận và thấu hiểu. Những nỗi niềm cứ chợt ùa về như cơn gió mát làm sống dậy tâm hồn và tiếp thêm nguồn động lực. Nguồn động lực ấy được nuôi dưỡng trên mái trường mà tôi đang dạy.. Phải nói tôi đang rất hạnh phúc. Tôi đang sống trong một đại gia đình mới,, có học trò tôi và có cả hình bóng của tôi. Cảm ơn tất cả mọi người ủng hộ tôi đi trên con đường này, cảm ơn gia đình, cảm ơn các anh chị đồng nghiệp giúp em có thêm nhiều kinh nghiệm hơn, cảm ơn các em học sinh, nhờ có các em mà cô biết mình còn thiếu sót chỗ nào và đang dần khắc phục. Yêu lắm khi được làm cô giáo, có thể vui với niềm vui của học trò, được san sẻ và trò chuyện. Cuộc sống không phải màu hồng, dẫu biết trước mỗi giờ lên lớp là mất đi hàng giờ để chuẩn bị giáo án. Nhưng nghề nào cũng cần phải có sự đầu tư hợp lí, huống chi nghề của chúng tôi không chỉ ảnh hưởng đến một người mà là cả một thế hệ. Cho nên chúng tôi rất quý trọng, quý trọng nghề chính là quý trọng cuộc sống của chính bản thân mình.

              Tôi trở thành giáo viên có lẽ tôi đã hoàn thành được một ước mơ. Đường đời còn dài và tôi phải nổ lực thật nhiều để xứng đáng với sứ mệnh của mình. Vài dòng tâm sự viết ra để nói lên nỗi lòng, có lẽ câu cú còn vụng về thiếu sót mong mọi người thông cảm. Cuối cùng xin dành tặng lời chúc tốt đẹp riêng cho những “ Người lái đò”, cuộc sống tươi đẹp biết bao khi chúng ta đã và đang trên con đường “trồng người” mà Bác nói: “Vì lợi ích mười năm thì phải trồng cây, vì lợi ích trăm năm thì phải trồng người.”

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Lượt xem: 808
Tác giả: Giáo viên: Trần Thị Như Hoa
Bài tin liên quan
Tin đọc nhiều
Liên kết website
Thống kê truy cập
Hôm nay : 5
Hôm qua : 1.914
Tháng 04 : 17.984
Năm 2024 : 228.638